Bố quyết định đi bước nữa với em sinh viên đáng tuổi con dù bị cả nhà ngăn cản. Ngày cưới, tổ chức nhà hàng 100 mâm nhưng đến giờ làm lễ chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đêm tân hôn, tôi gọi xe cấp cứu đưa bố đi bệnh viện vì chứng kiến cảnh tượng khó tin trong phòng ngủ
Bố quyết định đi bước nữa với em sinh viên đáng tuổi con dù bị cả nhà ngăn cản. Ngày cưới, tổ chức nhà hàng 100 mâm nhưng đến giờ làm lễ chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đêm tân hôn, tôi gọi xe cấp cứu đưa bố đi bệnh viện vì chứng kiến cảnh tượng khó tin trong phòng ngủ
Bố quyết định đi bước nữa với em sinh viên đáng tuổi con dù bị cả nhà ngăn cản. Ngày cưới, tổ chức nhà hàng 100 mâm nhưng đến giờ làm lễ chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đêm tân hôn, tôi gọi xe cấp cứu đưa bố đi bệnh viện vì chứng kiến cảnh tượng khó tin trong phòng ngủ
Tôi vẫn không tin nổi chuyện này xảy ra với gia đình mình. Tất cả bắt đầu cách đây sáu tháng, khi bố đột ngột thông báo rằng ông sẽ kết hôn với Mai, một cô sinh viên chỉ đáng tuổi con gái của ông. Cả nhà đều phản đối, nhưng bố vẫn cương quyết tiến tới với quyết định của mình, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ.
Bố bảo rằng Mai là người mang lại cho ông niềm vui và sức sống mới, điều mà ông đã thiếu từ lâu. Mẹ mất cách đây vài năm, bố sống một mình, và từ đó, ông trở nên khép kín, cô đơn. Nhưng khi gặp Mai, mọi thứ thay đổi, ít nhất là theo lời ông nói.
Ngày cưới đến, nhà hàng lớn bố đặt tới 100 mâm, như muốn thể hiện sự hoành tráng của sự kiện. Nhưng đến giờ làm lễ, không ai trong gia đình chúng tôi xuất hiện, trừ tôi. Tôi đi chỉ vì lo cho sức khỏe của bố, không đành lòng nhìn ông tự mình đổ vỡ.
Khi tôi bước vào sảnh, cảnh tượng khiến tôi sững sờ. Nhà hàng vắng tanh, chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đa số họ là bạn bè của cô dâu, còn người thân bên nhà trai hầu như không có. Bố và Mai vẫn đứng đó, cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng không khí xung quanh nặng nề và khó xử vô cùng.
Lễ cưới diễn ra trong sự lạnh lẽo. Tôi thấy rõ sự lúng túng và gượng gạo trên mặt bố, còn Mai thì càng lúc càng khó chịu. Tôi muốn tiến tới khuyên bố dừng lại, nhưng ông đã bước quá xa để có thể quay đầu.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Nhưng đêm tân hôn, khi tôi đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bố. Ông nói rằng cần tôi đến ngay. Tôi vội vã lái xe đến khách sạn nơi hai người đang nghỉ. Khi mở cửa phòng, cảnh tượng bên trong làm tôi chết lặng.
Bố nằm trên giường, người tái nhợt, mồ hôi rịn khắp người, còn Mai thì đứng góc phòng, run rẩy và hoảng loạn. Bố vừa bị một cơn đau tim dữ dội. Tôi lập tức gọi xe cấp cứu đưa ông vào bệnh viện. Trên đường đi, bố thều thào nói với tôi: “Bố sai rồi, con ơi… Bố không nên…”.
Đêm đó, bố qua cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe không còn như trước. Mai biến mất không dấu vết, bỏ lại mọi thứ chỉ sau một đêm. Câu chuyện cưới xin của bố kết thúc trong đắng cay và hối hận.
Nhận xét
Đăng nhận xét